Original Poem: Mời Bằng Hữu, published: 2000
Author: Hà Thượng Nhân
Translated by VuongThanh
Those two thousand years were like a lightning flash
Two thousand years ago, Christ was born
Christ endured being nailed on the cross
Pouring his blood to save mankind
Pouring his blood to pay for the world’s sins
Still, Sin spreads everywhere
So many sea swept life-changing events, so much
unhappiness
The teachings of Love still carry on in fatigued
breath
The worries and concerns are still there
Still the rainy nights, the windy days
Still the bright sunshine, still death and life
Still young like the moon just rising
Still old, still sick, still desolate
Still the big question no one has an answer for
From where, have I arrived here like a wild blade of
grass?
A rush of wind blew the stars wildly about
Peace arises from the ceasing of soldiers’ fires
Where does the firing end? Where does it arise?
It arises from the human heart full of bitter hatred
It arises from the graves filled with withered grass
Time will erase all burnings and destructions
Starting
afresh as in a new beginning
In
the new millennium, how much more is there?
Are there still any Tu Fu poets?
Are there still any occasions for all-out drink
celebrations?
Lying asleep in the marketplace, forgetting the months
and days
How many thousand, how many million years already
Literary
heritage not enough for a game of Life.
Who sits meditating under the raining and windy sky
To find the voidness within things of substance
Knowing for the purpose of forgetting
Remembering for the intention of forgetting
This self of mine is meaningless, and was without a
name
Standing on Lô mountain, not knowing mountain
Standing in the midst of Life, not knowing otherliness
Just see that yesterday and today is different
Not different than when wishing for a minute of
delight
What minute of delight is better than the meeting of
friends
Gazing into deep sea blue eyes with fond feelings
Just this very instant’s truly real
Looking at the moon, suddenly awakened from a long
dream
To find that a poet’s life is a life of euphoric highs
High from the rays of sunshine on the willow tree
From the sounds of birds singing in the morning
From the dewdrops glistening on the purple Jacaranda
flowers
From the letter with ink not yet dried
Cao Cao, illustrious in
the history pages that have closed
Still fortunate to have left to posterity the poem “Short Song Style”
The millennium, is it
new or old?
Is the road near or is
it still far?
Let’s tap on the wine
glass like that fellow:
That the moon and the
wind of only mine
The cool wind on the
river never stop blowing
The moon on the mountain
top radiates its light wide and far
Everything is but
transitory illusion
The true nature lies
within oneself
Try reflecting the true
nature into a wine cup
Welcome poet of times
past, Su Shi
Welcome Li Bai. Welcome
Friends
White clouds float by,
providing shade for the
gathering of friends...
________________________________________________________
Mời Bằng Hữu
- Hà Thượng Nhân
- Hà Thượng Nhân
Hai ngàn năm đó như tia chớp
Hai ngàn năm trước Chúa ra đời
Chúa đổ máu mình để cứu người
Chúa đổ máu mình mong chuộc tội!
Tội vẫn lan tràn khắp mọi nơi
Bao nhiêu dâu bể, bao đau khổ
Lời giảng tình yêu vẫn khản hơi
Những nỗi băn khoăn còn vẫn đó
Vẫn đêm mưa lạnh ngày sương gió
Vẫn nắng chan chan, vẫn tử sinh
Vẫn trẻ như trăng vừa mới mọc
Vẫn già vẫn bệnh, vẫn điêu linh
Vẫn câu hỏi lớn chưa ai giải
Ta tự đâu về như cỏ dại
Một cơn gió thổi loạn tinh cầu
Hòa bình mọc giữa cơn binh lửa
Binh lửa tàn đâu mọc ở đâu?
Mọc giữa lòng người đầy oán hận
Mọc trên nấm mộ cỏ xanh sầu?
Thời gian xóa hết thiêu tàn rụi
Khởi sự coi như mới bắt đầu
Thiên niên kỷ mới bao nhiêu nữa
Ðời có còn chăng những Ðỗ Phủ?
Ðời có còn chăng những cuộc say?
Ngủ vùi giữa chợ quên tháng ngày
Mấy ngàn, mấy triệu năm rồi nhỉ
Sách vở chưa vừa một cuộc chơi
Ai ngồi thiền giữa trời mưa gió
Ðể tìm cái Không trong cái Có
Biết để mà quên, nhớ để quên
Cái ta vô nghĩa vốn không tên
Ðứng giũa Lô Sơn không biết núi
Ðứng giữa cuộc đời không biết người
Chỉ thấy hôm qua, hôm nay khác
Chẳng khác khi cầu một phút vui
Có phút vui nào hơn họp bạn
Nhìn ai mắt biếc nhớ thương ai
Chỉ phút giây này là có thực
Bài thơ người trước gửi người nay
Nhìn trăng sực tỉnh cơn trường mộng
Mới thấy người thơ một kiếp say
Say từ tia nắng trên hàng liễu
Từ tiếng chim ca buổi sáng mai
Từ giọt sương cài hoa phượng tím
Từ tờ thư viết mực chưa phai
Tào Tháo lẫy lừng trang sử khép
Còn may lưu khúc Ðoản Hành Ca
Thiên niên kỷ mới hay là cũ?
Ðường có gần hay đường vẫn xa?
Hãy gõ vào ly như kẻ ấy:
Rằng trăng, rằng gió của riêng ta
Gió mát trên sông chưa lúc cạn
Trăng treo đầu núi sáng bao la
Tất cả chẳng qua là giả tạm
Cái thực nằm trong cái chính ta
Cái thực thử soi vào đáy chén
Xin mời người cũ Tô Ðông Pha
Xin mời Lý Bạch mời bằng hữu
Mây trắng bay xanh rợp mái nhà.
No comments:
Post a Comment